Pages

Tuesday, June 8, 2021

Người Nhật bản Thoát Á và người do thái Thoát Ả Rập

Người Nhật bản Thoát Á và người do thái Thoát Ả Rập

vi.wikipedia.org/wiki/Fukuzawa_Yukichi#T%C6%B0_t%C6%B0%E1%BB%9Fng_Tho%C3%A1t_%C3%81

Người do thài phân biệt kỳ thị chủng tộc lẫn nhau

Người Do Thái Mizrahi VS người Do Thài Ashkenazi chế độ phân biệt chủng tộc ở Israel

tác giả Tom Mehager

Nguyên tắc về Chủ nghĩa người da trắng thượng đẳng, được đưa đến Israel từ châu Âu, vẫn là một đặc điểm nổi bật của xã hội Do Thái Israel

Tất cả đồng bào đều là người Do Thái / thật tuyệt vời / hoàn toàn là người Do Thái chính cống / có cả thằng đen và thằng trắng nữa a schvartze and a vuzvuz too

Bài hát này, chúng ta đều là người Do Thái (lời bài hát sáng tác bởi nhạc sĩ Haim Hefer), thể hiện giá trị trung tâm của chủ nghĩa Phục quốc Do Thái. Không cần biết bạn là người schvartze (tiếng Yiddish nghĩa là “da đen”) hay vuzvuz (người gốc châu Âu; người Ashkenazi), yếu tố chính là tất cả chúng ta đều là người Do Thái. Kể từ khi thành lập quốc gia Israel, các nhà lãnh đạo Do Thái đã tìm cách thúc đẩy chính sách nung chảy, tìm cách thống nhất tất cả những người Do Thái di cư đến Israel từ những nơi khác nhau để tạo ra một xã hội đồng nhất. Khát vọng là xóa bỏ bất kỳ và tất cả những khác biệt hiện có giữa các nhóm sắc tộc đa dạng sinh sống trong xã hội Do Thái Israel.

Nhưng tháng này, chúng ta lại nhận ra rằng ý tưởng này là bất khả thi, và có lẽ là phi nhân bản.

Erez Biton, một nhà thơ người Israel nổi tiếng về trích đoạn người Ma-rốc, đã đệ trình lên Bộ Giáo dục về kết luận của ông về công việc của một ủy ban do ông chủ trì, được chỉ định để xem xét những gì nên bổ sung vào chương trình giảng dạy để giáo dục trẻ em Israel về những người Do Thái đã đến đất nước này, từ các nước Ả Rập và Hồi giáo. Biton và ủy ban của ông đã đề xuất một loạt các bước, bao gồm nghiên cứu lịch sử của người Do Thái từ Trung Đông, đại diện công bằng cho người Do Thái Mizrahi (khoảng một nửa dân số Israel) trong Hội đồng Giáo dục Đại học Israel, nghiên cứu văn thơ Mizrahi như một phần của chương trình giảng dạy bắt buộc, v.v.

Người do thái Ashkenazi đã phản ứng nhanh chóng với kết luận của ủy ban. Gidi Orshar, một nhà phê bình phim nổi tiếng trên đài phát thanh công cộng và là một giảng viên đại học điện ảnh, đã đăng trên trang Facebook của mình:

Gửi tất cả những người đồng hương phương Đông:

Lần tới khi ông bị đau tim, hãy bỏ qua quá trình thông tim và ông chỉ cần đặt một chân con gà trên đầu của ông - đó là biện pháp chữa mẹo của bà ngoại ông ;

Lần tới khi ông muốn mang một đứa trẻ đến thế giới này và gặp khó khăn trong việc thụ thai, hãy bỏ qua các dịch vụ sinh sản tiên tiến của bệnh viện và đi đến Ga-li-lê để chạy nhanh bảy lần xung quanh mộ của một trong những người thánh lố bịch mà ông tôn sùng


vào lần tiếp theo nếu ông muốn xúc phạm văn hóa phương Tây, thứ đã mang lại cho đồng bào bà con cô bác tất cả những tiến bộ đang hiện hữu trước mắt và tất cả những thành công mà những người sáng lập đất nước này đã mong muốn… chỉ cần đặt bàn chân thỏ hoặc bao quy đầu của trẻ sơ sinh lên đầu và chờ đợi một phép màu "há miệng chờ sung rụng đi nhé . Và cứ chờ đợi & đợi chờ nhé




Vì vậy, hóa ra là ngay cả khi tất cả chúng ta đều là người Do Thái , điều ấy vẫn không thể xóa bỏ sự chênh lệch rất lớn và những căng thẳng xung đột đắng lòng giữa người Do Thái gốc Châu Âu và người Do Thái có nguồn gốc từ các nước Ả Rập và Hồi giáo.

Từ khi thành lập nhà nước cho đến thời của chúng ta, hai nhóm người Do Thái Ashkenazi và dân Do Thài Mizrahi đã sống dưới một chế độ tách biệt: cho dù về bất động sản, giáo dục, việc làm hay văn hóa, vẫn có một hệ thống phân cấp phân biệt rõ ràng. , trong đó người Do Thái Ashkenazi lấn át trong mọi lĩnh vực.

Hơn nữa, nhiều người Do Thái Mizrahi ở Israel vẫn còn nhớ những tội ác như bắt cóc trẻ sơ sinh Mizrahi nhập cư để làm con nuôi bởi các cặp vợ chồng do thái Ashkenazi, và chiếu xạ trẻ em nhập cư được cho là vì mục đích sức khỏe cộng đồng, đã được áp dụng vào những người nhập cư Mizrahi khi đến đất nước này. Những đứa trẻ khác đã được đưa đến những khu vực bí mật. Không phải lần đầu tiên, chúng tôi đã học được rằng bất chấp những nỗ lực để xóa bỏ những điều này dưới tấm thảm, các vấn đề quan trọng như sắc tộc và người nhập cư sẽ luôn bùng phát trở lại trong nhận thức của công chúng Israel.

Lưu ý rằng Gidi Oshrar cũng đã nói một số điều chính xác, liên quan đến các nhà lãnh đạo của phong trào Zionist và những người sáng lập tổ quốc Do Thái Israel. Thật vậy, như ông đã nói, giới lãnh đạo theo chủ nghĩa Zionist mong muốn xây dựng một nhà nước phương Tây ở đây, hoàn toàn tách rời khỏi văn hóa phương Đông và Ả Rập vốn là văn hoá bản xứ vùng này.

Chủ nghĩa Phục quốc cổ điển coi văn hóa châu Âu là tiến bộ xuất sắc hơn so với những gì họ cho là đặc điểm cổ lổ sỉ mùng mọi rợ của nền văn hóa Arab hiện hữu.

Vì vậy, ví dụ như Benjamin Ze’ev (thường được gọi là Theodor) Herzl, người có tầm nhìn xa nhìn thấy trước tương lai dân tộc quốc gia , đã viết trong cuốn sách Altneuland (Vùng đất cổ mới ) của mình về Palestine:

Jaffa đã gây ấn tượng xấu với họ… Cổng vào và neo đậu ở bến cảng đã từng rất khó khăn.

Những con hẻm bẩn thỉu, bị bỏ quên, bốc mùi hôi thối, đi kèm với sự nghèo đói màu mè của phương Đông vang lên từ mọi ngóc ngách ngõ hẻm. Tất cả các ngõ hẻm trong thành phố đều đầy rẫy những người Thổ Nhĩ Kỳ bần nông, những người Ả Rập bẩn thỉu dơ dáy và những người Do Thái nhút nhát sợ hãi, tất cả mọi người đều không có việc làm, cuộc sống thiếu thốn mọi thứ và họ sống trong tuyệt vọng. Một mùi thối đặc biệt, giống như mùi của một ngôi mộ, làm cho việc hít thở không khí trở nên khó khăn

Sau đó trong cuốn sách, người Do Thái nắm quyền kiểm soát đất nước, thiết lập nhà nước của họ và cứu rỗi dân tộc thoát khỏi vùng đất khỏi sự lạc hậu cổ hủ của họ. Chủ nghĩa Zionism cổ điển là một câu chuyện về quyền tối cao thượng đẳng người da trắng, một phong trào châu Âu mang lại sự tiến bộ văn minh và khai sáng cho các dân tộc lạc hậu. Nhà phê bình phim Gidi Orshar đã nói một cách đơn giản phù hợp với tầm nhìn của giới lãnh đạo Do Thái Zionist và các nhà hoạt động chính của họ.

Về vấn đề này, đáng chú ý là trong bài diễn thuyết công khai ở Israel, khi người Do Thái Ashkenazi di cư xuất xứ châu Âu nhìn vào văn hóa của đồng bào Do Thái Mizrahi,

thậm chí bây giờ người do thái Ashkenazi vẫn tiếp tục cố gắng đàn áp và bịt miệng văn hóa Mizrahi, hầu như không ai chỉ ra rằng loại đàn áp này được thực hiện theo một cách thức đối xử rất giống với người Palestine ở Israel.

Cuộc thảo luận về cuộc gặp gỡ xung đột giữa người Do Thái Ashkenazi và người Do Thài Mizrahi phù hợp với thế giới tưởng tượng qua cặp kính màu hường rằng tất cả chúng ta đều là người Do Thái , vì vậy hãy tiếp tục và tìm ra cách để hòa hợp với nhau, với tư cách là người Do Thái.

Nói cách khác, sự nỗ lực đạt được sự thống nhất trong hàng ngũ của tập thể Do Thái đã thất bại, không chỉ từ quan điểm mà nó bỏ qua các vấn đề nội bộ của người Do Thái về sắc tộc; nó cũng loại trừ khỏi chính trường hợp pháp những người hoàn toàn không phải là người Do Thái, được coi họ là kẻ thù tiềm năng .



Trong hai cuộc bầu cử khác nhau, Thủ tướng Israel Benjamin Netanyahu đã tiến hành một chiến dịch theo tinh thần đó và ông đã thắng cử cả hai lần: năm 1996, vào ngày bầu cử, cùng với khẩu hiệu Netanyahu tốt cho người Do Thái , đã thu hút được nhiều sự chú ý. Và trong cuộc bầu cử gần đây nhất, vào năm 2015, chiến dịch tranh cử của ông đã đăng một video lên YouTube, trong đó ông tuyên bố rằng Các cử tri Ả Rập đang đến các điểm bỏ phiếu theo từng đợt

Trong lần đầu tiên, người ta đã nói rõ rằng ưu tiên hàng đầu của thủ tướng đắc cử là giải quyết lợi ích cho người Do Thái, và phân biệt giữa người do thái với công dân Ả Rập. Và trong trường hợp thứ hai, ông ám chỉ mạnh mẽ rằng việc thực hiện nghĩa vụ công dân - bỏ phiếu trong một cuộc bầu cử - là một mối đe dọa, chỉ vì những người đi bỏ phiếu hàng loạt là người Ả Rập chứ không phải dân Do Thái.

Hơn nữa, lòng mong muốn tách khỏi khối Ả Rập hay tư tưởng thoát Ả Rập và coi điều đó như một thứ gì đó ma quỷ xấu xa độc ác tồi tệ cũng xuất phát từ hàng ngũ Cánh Tả ở Israel.

Cựu thủ tướng Ehud Barak, người trong thời gian của ông được coi là lãnh đạo ôn hoà, và tên của người đang được nhắc đến một lần nữa bây giờ như một sự thay thế cho Thủ tướng Netanyahu, đã từng tuyên bố rằng tổ quốc Do Thái Israel phải là một Biệt Thự Đại Gia nằm trong giữa khu vực Rừng Rú Khỉ Ho Cò Gáy ( rừng nhiệt đới Jungle ) . Prime Minister Netanyahu, once stated that Israel must be a villa in the jungle .

Ám chỉ ai là những con vật săn mồi sống trong rừng rậm Trung Đông, như Ashkenazi kibbutznik Ehud Barak sẽ hiểu được chăng ?

Câu trả lời tất nhiên là người Palestine nói riêng và người Ả Rập nói chung. Nhưng theo quan điểm của tôi, với tư cách là một người do thái Mizrahi,

Cựu thủ tướng Do Thái Israel, Ehud Barak, ông đã gán ghép ông bà tổ tiên của tôi là những con động vật, bởi vì chúng tôi cũng là con cháu dòng dõi Trung Đông, những người bản xứ của vùng đất này.

Nguyên tắc tư tưởng về chủ nghĩa người da trắng tự tôn thượng đẳng, vốn vẫn là một đặc điểm nổi bật của xã hội Israel ngay nay và ngay cả hiện tại bây giờ, đã được đưa đến đây từ châu Âu. Tháng này, nhờ Bộ Giáo dục và Gidi Orshar, người ta đã chứng minh một lần nữa rằng chúng ta, những người Do Thái Mizrahi, cũng như người Palestine, là nạn nhân của ý tưởng nguy hiểm này.

vi.wikipedia.org/wiki/Ng%C6%B0%E1%BB%9Di_da_tr%E1%BA%AFng_th%C6%B0%E1%BB%A3ng_%C4%91%E1%BA%B3ng

middleeasteye.net/opinion/mizrahi-or-ashkenazi-jews-israels-regime-separation

Tom Mehager là một nhà hoạt động Do Thái Mizrahi có trụ sở tại Haifa. Các quan điểm thể hiện trong bài viết này thuộc về tác giả và không nhất thiết phản ánh chính sách biên tập của Con Mắt Trung Đông. Người Israel vẫy cờ vào ngày 5 tháng 6 năm 2016 tại thành phố cổ của Jerusalem khi họ kỷ niệm Ngày Jerusalem đánh dấu việc thành phố bị chiếm đoạt vào năm 1967 (AFP). 


Mizrahi or Ashkenazi Jews: Israel's regime of separation
Tom Mehager
18 July 2016 16:26 UTC | The principle of white supremacy, which was brought to Israel from Europe, remains a prominent characteristic of Israeli society 


We are all Jews / and oh so nice / totally Jewish Jews / a schvartze and a vuzvuz too.”

This song, We are all Jews (the lyrics are by Haim Hefer), expresses a central value of Zionism. No matter whether you are a schvartze (Yiddish for “black”) or a vuzvuz (of European descent; an Ashkenazi), the main thing is that we are all Jews. Ever since Israel’s founding, its leaders sought to promote a melting-pot policy, seeking to unify all the Jews who emigrated to Israel from different places so as to create a homogeneous society. The aspiration was to erase any and all existing differences between the diverse groups comprising Jewish Israeli society.

But this month we learned yet again that the idea is impossible, and perhaps inhuman. A noted Israeli poet of Moroccan extraction, Erez Biton, submitted to the Ministry of Education the conclusions of the work of a committee he chaired that was appointed to examine what should be added to the curriculum to educate Israeli children about Jews who arrived in the country from Arab and Muslim countries. Biton and his committee recommended a series of steps, including studying the history of Jews from the Middle East, fair representation of Mizrahi Jews (about half the population of Israel) in Israel’s Council on Higher Education, the study of Mizrahi poetry as part of the required curriculum, and so forth.

The Ashkenazi response to the committee’s conclusions was prompt. Gidi Orshar, a prominent film critic on a public radio station and a university lecturer on film, posted to his Facebook page: “To all the whiners from the East: The next time you have a heart attack, forego the cardiac catheterisation and just put a chicken’s foot on your head – it’s your grandmother’s home remedy; the next time you want to bring a child into this world and have trouble conceiving, forego the advanced fertility services of a hospital and head for the Galilee to pace seven times around the grave of one of your ridiculous holy men; the next time you want to insult Western culture, which has brought us all the progress envisioned and all the success aspired to by the founders of our country… just put a rabbit’s foot or a baby’s circumcised foreskin on your head and wait for a miracle. And wait. And wait.”

So it turns out that even if “we are all Jews,” it’s still impossible to erase the very significant disparities and powerful tensions between Jews of European background and Jews whose origins are in Arab and Muslim countries. From the establishment of the state through our own day, the two groups, Ashkenazi and Mizrahi Jews, have lived under what amounts to a regime of separation: whether in terms of real estate, education, employment or culture, there is still a clear hierarchy, wherein Ashkenazi Jews are advantaged in every sphere.

Moreover, many Mizrahi Jews in Israel still remember crimes like the abduction of immigrant Mizrahi infants for adoption by Ashkenazi couples, and the irradiation of immigrant children allegedly for public health purposes, which were visited on Mizrahi immigrants on arrival in the country. Other children were taken to places that we still don't know about. We have learned, not for the first time, that despite attempts to sweep these things under the rug, critical issues like ethnicity and migration will always burst out again in the Israeli public awareness.

Note that Gidi Oshrar also said some things that were accurate, concerning the leaders of the Zionist movement and the founders of the state. Indeed, as he noted, the Zionist leadership aspired to build a Western space here, completely cut off from the Eastern and Arab culture that is part of this place. Classical Zionism saw European culture as more seemly and more advanced, compared with what they deemed the primitive character of Arab culture and existence. Thus Benjamin Ze’ev (more popularly known as Theodor) Herzl, for example, the “visionary who foresaw a state,” wrote in his book Altneuland (the Old New Land) about Palestine:

“Jaffa made a bad impression on them … Entry to and anchoring in the wretched harbour was difficult. The filthy, neglected alleyways stank, and colourful Eastern poverty shouted from every corner. All the alleyways in the city were full of poor Turks, dirty Arabs and fearful Jews, everyone without work, lacking everything, and in despair. A peculiar rotten odour, like the scent of a grave, made breathing difficult.”

Later in the book, Jews take control of the country, set up their state, and rescue the inhabitants of the land from their backwardness. Classical Zionism is a tale of white supremacy, a European movement that brings progress and enlightenment to backward peoples. Film critic Gidi Orshar was simply speaking in consonance with the vision of the Zionist leadership and its chief activists.

In this regard, it is noteworthy that in the public discourse in Israel, when Ashkenazi Jews of European extraction look patronisingly at the culture of Mizrahi Jewish fellow citizens, even now continuing to try to suppress and silence Mizrahi culture, almost no one points out that this same kind of suppression is directed in a very similar manner against Palestinians in Israel.

The discussion of the conflictual encounter between Ashkenazi and Mizrahi Jews aligns just fine with the realm of fantasy in which “we are all Jews,” so come on and let’s figure out how to get along among ourselves, as Jews.

In other words, the attempt to achieve unity in the ranks of the Jewish collective fails not just from the standpoint of the way it ignores intra-Jewish issues of ethnicity; it also excludes from the legitimate political arena those who are not Jewish at all, branding them as potential enemies.

In two different elections, Israeli Prime Minister Benjamin Netanyahu conducted a campaign in that spirit, and he won both times: in 1996, on election day, the slogan “Netanyahu is good for the Jews” garnered most of the attention. And in the most recent elections, in 2015, his campaign posted a video on YouTube in which he declared that “Arab voters are heading to the polling places in droves.”

In the first instance, it was made quite clear that the first priority of the prime minister-elect was to deal with the interests of Jews, and to differentiate between them and Arab citizens. And in the second instance, he strongly implied that the performance of a civic duty – voting in an election – was a threat, only because the people “heading to the polls in droves” were Arabs and not Jews.

Furthermore, this desire to separate from the Arab sphere and brand it as something demonic also emanates from the ranks of the “left” in Israel. Former prime minister Ehud Barak, who in his time was considered a leader of the peace camp, and whose name is being mentioned again now as an alternative to Prime Minister Netanyahu, once stated that Israel must be “a villa in the jungle”.

Just who are these predatory animals who inhabit the jungle that is the Middle East, as the Ashkenazi kibbutznik Ehud Barak would have it? The answer of course is Palestinians in particular and Arabs in general. But from my standpoint, as a Mizrahi, Ehud Barak is thereby labelling my own grandparents as animals, because we too are children of the Middle East, natives of this land.

About a month ago, the revered boxer Muhammad Ali passed away. He refused to serve in the American army during the Vietnam War and explained his refusal this way: “I have nothing against the Viet Cong. No Viet Cong has ever called me a nigger.” In the same way, as Mizrahim it is important for us to remember that the Arabs are not the ones gazing patronisingly at our culture as inferior, for they are children of the same realm as we, and they are not the ones who abducted our children.

The principle of white supremacy, which remains a prominent characteristic of Israeli society even now, was brought here from Europe. This month, thanks to the Ministry of Education and Gidi Orshar, it was proven again that we, the Mizrahi Jews, like the Palestinians, are victims of this pernicious idea.

- Tom Mehager is a Mizrahi Jewish activist based in Haifa.

The views expressed in this article belong to the author and do not necessarily reflect the editorial policy of Middle East Eye.

Israelis wave flags on June 5, 2016 in Jerusalem's old city as they celebrate Jerusalem Day marking the city's capture in 1967 (AFP).